Khi tôi nói không đi học 10+1, bố bảo “Con cứ sắm một bộ đồ cắt tóc, tập cho thành thục. Với khả năng vẽ của con, cứ một cái xe đạp, đi đến đâu chả sống được, việc gì phải lụy ai. Học thì cứ tự mình với cuộc đời và sách vở là tốt nhất…”
Mỗi khi tuyệt vọng, tôi lên Lều Vịt ở với bố ít ngày. Bố thường bảo: “Không có bom đạn đổ nhà thì mình đã chẳng có được những năm chiêm nghiệm và toàn tâm với vẽ ở giữa hồ thế này… Gió có ngược thì diều mới bay cao…”
Trịnh Lữ